Ngày 18 tháng 10 năm 2016, tôi vẫn bước vào phòng họp với tư cách là CEO của một doanh nghiệp lớn sở hữu hàng triệu đô la, quản lí hơn 200 nhân viên.
Doanh nghiệp đó do chính tôi gây dựng nên và dần phát triển, có tên tuổi trong thị trường từ một ý tưởng vào năm 2008. Nhưng thật trớ trêu, khi bước ra khỏi căn phòng họp, tôi đã không còn là một chủ doanh nghiệp hay CEO nữa. Vào chính ngày hôm đó, tôi đã bị sa thải bởi chính những đồng nghiệp cũ của mình và bị tước bỏ khỏi những thành tựu mà mình đã vất vả tạo nên.
Bước khỏi căn phòng đó, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là team của tôi. Tôi sẽ không còn được ở bên cạnh họ để cùng làm việc và phấn đấu. Đến ngày hôm nay, một năm sau sự kiện ấy, điều mà tôi nhớ nhất không phải là việc nắm quyền quản lí công ty hay bất kì một khoản lợi nhuận nào, mà đó chính là những người bạn của tôi.
Ngay sau khi bị sa thải, tôi đã phải trải qua một khoảng thời gian vô cùng kinh khủng trong cuộc đời vì nó đã khiến tôi gần như mất hết phương hướng.
Đáng nhẽ ra, đó phải là khoảng thời gian thoải mái nhất...
Có lẽ công việc kinh doanh sẽ còn theo chân tôi về lâu về dài. Tôi đã có kế hoạch cho 5 năm, thậm chí 10 năm tiếp theo. Việc lo toan cho một công ty gần như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi và vợ cùng nhau điều hành một công ty, thậm chí chúng tôi còn phải hoãn lại việc có em bé cho đến khi chúng tôi khởi nghiệp thành công. Chúng tôi đã thuê văn phòng làm việc cách nơi chúng tôi ở chỉ vài dãy nhà.
Chúng tôi đã thực sống những ngày tháng chỉ dành cho công việc. Vậy mà, chỉ trong vòng 5 phút, tôi là một kẻ trắng tay, tôi bị đuổi khỏi nơi tôi đã dành hết tâm huyết để gây dựng cho sự nghiệp và tôi thấy tương lai của mình sụp đổ.
Dù gì thì tôi cũng phải học cách chấp nhận sự thật đáng buồn này khi không còn có thể tiếp tục được làm việc tại công ty cũ. Tôi chưa thể quen với việc không còn là lãnh đạo của doanh nghiệp này nữa. Chúng tôi còn nhiều mục tiêu phía trước chưa hoàn thành và cả team đều đã rất sẵn sàng để làm tốt công việc của từng người. Tôi cảm thấy như tôi đã bỏ rơi họ. Tôi luôn tự dằn vặt bản thân, tự trách mình, tôi đã rơi vào khủng hoảng và thực sự bất lực.
Khi trải qua được những cú sốc, tôi dần phải chấp nhận sự thật rằng doanh nghiệp đó đã không còn là của tôi, và tôi nhanh chóng nhận ra bản thân mình phải tìm kiếm một điều gì đó khác cho tương lai. Bởi gắn bó với doanh nghiệp ấy quá lâu mà tôi đã quên đi mất bản thân mình.
Không có gì trong tay, cả danh tiếng và mục tiêu, tôi rơi vào truyệt vọng. Sau chuyến đi đến New Zealand với mục đích giải tỏa tâm lí, tôi trở về nhà ở Maryland. Một ngày nọ, tôi chạy quanh nhà, khắp các ngóc ngách với hi vọng có thể tìm được việc gì đó để làm. Tôi cố hết sức để tìm kiếm nhưng bất thành. Vợ tôi thậm chí còn phải trấn an tôi. Không thể tin được, tôi đã trở nên lạc lối trong chính căn nhà của mình.
Tôi đã đánh mất bản thân và không còn là người mà tôi đã và đang trở thành.
Không lâu sau, tôi đã tham dự một sự kiện dành cho một nhóm doanh nhân mà tôi đã từng là thành viên. Những người tham dự được yêu cầu tự giới thiệu về bản thân và nói đôi lời về công ty mà họ đang điều hành. Bất ngờ làm sao, tôi được chọn là người phát biểu đầu tiên. "Uhhh, tên tôi là Dan và uhhh, tôi đã bị sa thải khỏi công ty của mình." Nhưng cũng thật bất ngờ, tôi lại nhận được rất nhiều sự cảm thông sau đó, một vài người thậm chí đã đến gặp tôi và chia sẻ những câu chuyện tương tự.
Sau tối hôm đó, tôi thực sự nhận ra rằng mình đã không còn là một CEO nữa.
Ở Mỹ, người ta thường tránh đặt câu hỏi kiểu: "Bạn đang làm gì để kiếm sống?".
Bị sa thải và không làm gì trong vòng một năm đã cho tôi một khoảng thời gian thực sự thoải mái khi không còn ràng buộc với bất cứ doanh nghiệp nào. Vậy nên, bây giờ, tôi có thể hoàn toàn tự hào trả lời rằng: "Tôi đang thất nghiệp, gia đình tôi đang dành thời gian bên nhau để đi du lịch." Tôi đã từng là một CEO, nhưng giờ đây tôi đang hưởng thụ cuộc sống cùng gia đình trước khi làm nhiều điều mới mẻ hơn.
Trải nghiệm này cũng giúp tôi nhận ra được lỗi sai của mình bao lâu nay: thói phán xét người khác.
Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, trước khi bị sa thải, tôi rất hay đánh giá người khác. Tôi cũng không rõ vì sao mình lại có thói quen ấy, có thể là do công việc, xã hội, hoặc cũng có thể do chính bản thân tôi. Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng, tôi rất ít khi đánh giá đúng người khác.
Trong suốt chuyến đi tới New Zealand, tôi có thể dễ dàng bắt gặp một vài thanh nhiên trên 20 tuổi trong một khu đỗ xe RV. Quần áo của họ không được sạch sẽ cho lắm, còn bữa tối của họ thì chỉ toàn là khoai tây chiên. Bên cạnh họ luôn có những chiếc xe chuyên dùng để đi cắm trại, điều này làm bật lên suy nghĩ trong đầu tôi: "Có thể những người này không có việc làm và phải sống ngày qua ngày trên những chiếc xe ấy".
Rồi tôi chợt nhận ra, tôi cũng không có việc làm và tôi cũng đang ở trên xe của mình! (Mặc dù lớn hơn xe của họ nhưng trông nó như một chiếc RV vậy). Thật tồi tệ, tôi cũng không khác gì những người mà tôi đang đánh giá.
Danh vọng là thứ khiến mọi người đều tò mò tột cùng.
Mỗi chúng ta đều có một cái tên, một công việc, một tính cách riêng... Nhưng một số người được biết đến, còn một số người vô danh. Suy cho cùng, khi gạt bỏ những danh vọng, tiền tài, chúng ta là ai?
Đó là câu hỏi mà suốt một năm qua tôi miệt mài đi tìm kiếm câu trả lời. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa có nhiều câu trả lời cho câu hỏi đó vì hành trình đi tìm lời giải đáp chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi cảm thấy rất biết ơn khi được là một phần của cuộc hành trình ấy.
Một năm sau khi bị sa thải, tôi cảm thấy vui mừng là đằng khác. Tôi thấy bản thân như được giải phóng. Khi đã vượt qua được những nỗi đau tinh thần, tôi lại thấy mình được tự do nhưng theo một cách khác: nó không đến từ công việc mà đến từ chính bản thân tôi.
*Bài viết dựa theo những trải nghiệm có thật của Dan D'Agostino.
EmoticonEmoticon