Sai lầm thời trẻ khiến tôi đánh mất cả cuộc đời: Phấn đấu, chờ đợi chỉ vì... một tương lai tươi sáng

Phải chăng, chỉ những người "mơ hồ" về tương lai, mới có thể thấu hiểu và chân quý giá trị hiện tại.

Hầu như đứa trẻ nào cũng có một chiếc hòm "kho báu", bên trong đựng những vật dụng chúng yêu thích. Đó có thể là bất cứ thứ gì, từ chiếc tất mà ông già Noel đã ưu ái dành tặng cho chúng năm ngoái, đến những chiến lợi phẩm chúng thắng được khi chơi với bạn bè.


Hầu như bố mẹ nào khi thấy hòm "kho báu" đó, cũng sẽ nói câu này: "Vứt hết đi. Giữ đống đồ này làm gì cho chật nhà."


Khi ấy, đứa trẻ sẽ làm mọi cách để ngăn cản bố mẹ chúng, mếu máo: "Bố mẹ không được vứt. Con thích những món đồ này."


Bố mẹ có thể cho rằng đứa trẻ đó hư, không chịu nghe lời, họ đâu biết ẩn chứa đằng sau những vật dụng đó là biết bao kỉ niệm ngọt ngào, quý giá, êm đềm mà con trẻ đang cố gắng níu giữ.


Về cơ bản, "người lớn" chúng ta hiểu ý nghĩa của từ "quý trọng" kém hơn hẳn những đứa con nít. Những đứa trẻ có rất nhiều cách để lưu trữ và cất giấu những kí ức đẹp mà chúng có. Trong khi đó, chúng ta thấy kỉ niệm thật phiền phức, vì vậy cố gắng phớt lờ, dành ít thời gian nhất có thể để hoài niệm về một thời đã qua.


Nhiều người lớn quan niệm: "Đừng đốt tương lai bằng lựa chọn an nhàn & an toàn thời thanh xuân nếu bạn muốn thành công". Trẻ con, chúng không hề đoái hoài tới thì "tương lai", tất cả những gì chúng quan tâm chỉ là quá khứ và hiện tại, và như bạn thấy, chúng luôn vui vẻ, hồn nhiên, yêu đời.


Phải chăng, chỉ những người "mơ hồ" về tương lai, mới có thể thấu hiểu và chân quý giá trị hiện tại.



(2)


Ngày tôi chuẩn bị rời Hà Nội vào nam lập nghiệp, mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư.


Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được khoảnh khắc tôi cầm trên tay kết quả xét nghiệm. Tôi cũng sẽ không bao giờ có thể diễn tả được cảm xúc ấy, bởi sự mất mát tôi cảm thấy là quá lớn.


Trước đây tôi luôn bảo mẹ mình: "Đợi con thành đạt rồi, mẹ có thể nở mày nở mặt với hàng xóm." "Đợi con có tiền rồi, mẹ muốn gì con cũng mua cho mẹ." "Đợi con mua được cái nhà to to, con dắt bố mẹ về sống cho sướng."….


Trước ngày nhận kết quả xét nghiệm, tôi còn hứa với mẹ rằng: "Con đi 2 năm, sau đấy con sẽ về với mẹ."


Cả cuộc đời chúng ta, lúc nào cũng vậy, luôn cố gắng đợi chờ một cái gì đó xuất hiện.


Đợi có tiền.


Đợi có thời gian.


Đợi trau dồi bản thân.


Đợi mua nhà mua cửa.


Đợi kết hôn, đợi sinh con.


Đợi sau này…


Nhưng rốt cục, tất cả những gì chúng ta nhận được từ việc chờ đợi chỉ là sự hối hận và tiếc nuối. Trong lúc chờ đợi, chúng ta cũng khiến những người yêu thương, những người cần chúng ta phải đợi chờ. Để rồi sau cùng, chúng ta mãi mãi phải "đợi nhau", không bao giờ đến được với nhau.


Chúng ta yêu thích việc đợi chờ, vì nếu không, chúng ta sợ bản thân sẽ thất vọng, sợ sẽ phải đổ lỗi cho bản thân vì chọn không "đúng thời điểm".


Mẹ tôi không biết về tình hình bệnh tật của bà. Tôi cũng chỉ có thể nói: "Bệnh mẹ rồi sẽ khỏi thôi, nhưng phải mất thời gian một chút, mẹ chịu khó nhé."


Ngày xưa hay giận dỗi mẹ vì cho rằng mẹ cái gì cũng không biết, nhưng bây giờ tôi cảm thấy thật may mắn vì mẹ chẳng biết gì cả. Tất cả những lời hứa hẹn ngày nào, liệu còn cơ hội để thực hiện không?


Trước đây tôi là người luôn hướng về tương lai. Tôi có thể làm rối tung hiện tại chỉ để mong tương lai được tốt hơn. Tôi có thể thức thâu đêm để hoàn thành công việc dang dở, bỏ qua những cuộc đi chơi với bạn bè, tất cả chỉ để "tương lai được tốt hơn".


Nhưng sau khi mẹ tôi bị ung thư, sau khi gánh nặng đè lên vai, suy nghĩ tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu học cách dành thời gian với những người tôi yêu quý, với những người luôn dõi theo tôi.


Tương lai bất định, tại sao cứ cố làm chủ? Thay vào đó, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bạn đang sống với người thân, với bạn bè của bạn đi!


Tôi tin không ai trong chúng ta muốn mãi mãi đợi chờ, cũng như không ai trong chúng ta đủ kiên nhẫn để có thể mãi đợi chờ người khác. Vì vậy, xin đừng đợi chờ nữa, nếu bạn nghĩ mình muốn làm gì, hãy làm nó luôn đi!



(3)


Tôi tự nhận mình là một người khá "lười". Tôi thích ở trong nhà hơn là ra ngoài đi chơi với bạn.


Mỗi khi bạn nhắn tin: "Tối nay đi chơi không?".


Tôi thường nhắn lại: "Hôm nay bận rồi. Để lần tới nhé."


Hơn ai hết tôi hiểu rõ: Những người hay nói "lần tới", thường sẽ chẳng có bất kì "lần nào".


"Lần tới chắc chắn đi" chỉ là lời nói đầu môi. Khoảng cách từ "lần tới" đến khi sự việc thực sự xảy ra, thực sự là xa vô cùng vô tận.


Có lần, tôi tình cờ gặp lại người bạn cùng bàn cấp 3. Hai người tay bắt mặt mừng, choàng vai bá cổ, hàn huyên với nhau một hồi lâu.


Khi chia tay, chúng tôi thề non hẹn biển với nhau: "Lần tới gặp nhau nói chuyện tiếp nhé". Không ai bảo ai, chúng tôi đều gật đầu, mỉm cười thân thiện, tin tưởng lời ước hẹn đó.


Nhưng sau lần đó, đến giờ đã hơn 4 năm, chúng tôi không gặp nhau thêm bất kì lần nào nữa.


Ngày xưa, tôi nghĩ rằng bạn bè ở cùng 1 thành phố, muốn gặp nhau khi nào mà chả được. Sau này lớn rồi mới biết câu chuyện không đơn giản vậy.


Tới bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ lại ngày xưa thường xuyên trêu đùa, nghịch mái tóc "búi tỏi" của cậu ấy, nhớ ngày ra trường cậu ấy thức thâu đêm để viết lưu bút trên áo đồng phục của tôi, nhớ những ngày tôi vụng về thể hiện tình cảm của mình với cậu ấy. Những kỉ niệm ấy bây giờ khoá kín trong hồi ức, chúng tôi cũng hết cơ hội để nói lời chào tạm biệt nhau rồi.


Xã hội hiện tại, nhịp sống quá nhanh khiến người ta không có thời gian hồi tưởng lại quá khứ. Nhưng chỉ quá khứ mới có thể dạy chúng ta cách quý trọng những gì chúng ta đang có.


Cuộc sống đẩy ngã chúng ta nhiều lần, đánh mất những người chúng ta yêu thương. Cuộc sống thật tàn nhẫn, nhưng nếu không như vậy, làm sao chúng ta biết cách chân trọng những gì chúng ta đang có.


Chỉ khi nếm trải hết mặn ngọt cay đắng cuộc đời, mới thấu hiểu hết giá trị của những khoảnh khắc hiện tại, mới biết tương lai sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu hiện tại bản thân đang không vui, đang không được sống trọn vẹn.



(4)


Chờ đến dịp rồi mặc đồ đẹp. Chờ chuẩn bị đầy đủ đã rồi mới đi chơi. Chúng ta đặt ngôi sao hi vọng vào tương lai. Ngày tháng dần trôi đi, cuộc sống của chúng ta vẫn mãi bình bình như vậy, không có gì thay đổi. Đợi đến khi già, chúng ta mới bàng hoàng nhận ra:


Cuộc sống này làm gì có khái niệm tương lai. Tất cả những gì cuộc sống trao tặng ta, chỉ có hiện tại. Đúng! Chỉ có hiện tại mà thôi.


Vậy mà nhìn xem, chúng ta đang đánh đổi mọi thứ trong hiện tại để cố gắng có được một tương lai tươi sáng. Thử nghĩ xem, nếu bạn đánh mất tất cả ở thời hiện tại, tương lai bạn liệu có tươi sáng nổi không?


Đánh mất sức khoẻ, tương lai làm "bạn thân" với bệnh viện, bạn cam lòng không?


Đánh mất người thân, bạn bè, tương lai cô độc, bạn chịu nổi không?


Chúng ta thường cho rằng, vì hiện tại chỉ là một khoảnh khắc, tương lai thì còn dài, nên sẵn sàng hi sinh hiện tại để đổi lấy tương lai. Nhưng thật ra, tương lai chúng ta hằng mong mỏi, đâu có thực đâu!


Nếu bạn đang có người để yêu thương, nhanh chóng tìm mọi cách để thể hiện tình cảm với người ấy đi.


Nếu bạn đang muốn làm việc gì đó, nhanh chóng dành thời gian để làm đi, xin đừng trì hoãn nữa.


Đừng chờ đợi một tương lai tươi sáng, thay vào đó hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc của hiện tại. Chúng ta không bao giờ phải hối hận khi sống trong cuộc đời không đợi chờ.


Ảnh bìa minh họa: SHOUT


EmoticonEmoticon