Những chuyến tàu ngược chiều


Khi Tottenham tiến lên trong hành trình trở thành một đội bóng lớn, họ gặp một Arsenal đang đi ngược chiều trong hành trình trở thành một đội bóng tầm thường.



Arsenal có thể đánh bại Tottenham trong trận derby bắc London đêm nay, nhưng họ vẫn không thoát khỏi những so sánh với gã hàng xóm này. Vì Tottenham đang là hiện thân của những gì mới mẻ, tân thời. Còn Arsenal là biểu trưng cho những điều cũ kỹ.


Ossie Ardiles, cựu cầu thủ Tottenham là nhân vật thường xuyên ghé thăm văn phòng của Mauricio Pochettino. Nhưng thời gian gần đây, văn phòng ấy còn đón tiếp một người đồng hương Argentina khác: Jorve Valdano. Một lần ghé vào đây, Valdano thắc mắc vì sao Pochettino luôn để một quả bóng trong phòng. Và Pochettino đã kể cho ông nghe một câu chuyện.

Theo Pochettino, người yêu bóng đá nhất chính là... những đứa trẻ. Cái cảm giác chơi bóng cả ngày không thấy mệt, bố mẹ gọi mãi cũng không vào chỉ có được trong những năm tháng đầu tiên một đứa trẻ tiếp xúc với bóng đá. Đấy là một thứ hăng hái nhiệt thành nhất, hun đúc tình yêu và khiến đứa trẻ chỉ muốn trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Điều này càng đúng ở những vùng quê nghèo.

Pochettino nói: "Cái cảm giác, cảm xúc khi bắt đầu chơi bóng cùng bạn bè là không gì có thể thay đổi được. Tôi từng cảm thấy mình yêu quả bóng, và tất cả những gì tôi nghĩ trong ngày là được chơi bóng".





Thế nhưng khi lớn lên, nhiều thứ khác bắt đầu chen vào cuộc sống. Phụ nữ, tiền bạc, danh tiếng, nhà cửa và cầu thủ bắt đầu đánh mất tình yêu của họ. Khi ra sân tập, họ không còn giữ được sự hồn nhiên chất phác, và màn trình diễn của họ dần chững lại. Các cầu thủ vẫn vào sân, nhưng họ dần trở thành những cỗ máy. Họ không truyền được nhiệt huyết đến các đồng đội, các CĐV và những người tin tưởng mình. Và họ bước vào một hành trình lạc lối.

Pochettino giữ quả bóng trong phòng mình chính là vì lẽ đó. Khi bất kỳ ai bước vào phòng, ông ném quả bóng vào người họ, khiến họ buộc phải phản xạ chặn quả bóng lại. Và hành động ấy khiến cầu thủ nhớ lại quãng thời gian mà họ còn đá bóng trong vườn nhà, hay trên đường phố. Trong quyển tự truyện mới phát hành, Pochettino nói: "Hành động chặn quả bóng bất ngờ bay đến giúp họ khôi phục lại cảm giác chơi bóng hồi còn bé. Và cảm giác ấy phải là tôn chỉ của đời họ".

Tất nhiên, mánh khóe này chỉ là một trong số vô vàn những liệu pháp tâm lý và vật lý mà Pochettino áp dụng cho các học trò của mình trong hành trình mang Tottenham vượt thoát lên một đẳng cấp mới. Và dù nó gồm những phương pháp gì đi nữa, người ta thấy rõ nó rất hiệu quả. Dele Alli, Harry Kane và Christian Eriksen đã chơi thứ bóng đá trẻ trung và hồn nhiên mà HLV của họ mong muốn.





Đêm nay, Pochettino sẽ cùng Tottenham đến sân Emirates. Mấy năm trở lại đây, Arsenal luôn chật vật để đứng trên Sprus, một điều từng được xem là hiển nhiên trong nhiều năm trước nữa. Kết thúc mùa giải 2015/16, Arsenal chỉ giành nhiều hơn Tottenham 1 điểm. Nhưng mùa trước Tottenham đã vượt lên 11 điểm so với Arsenal. Đấy là lần đầu tiên Tottenham kết thúc Premier League ở vị trí cao hơn Arsenal sau 22 năm. Và đến mùa này, Tottenham cũng mau chóng vượt lên trên Arsenal.

Không cần đợi đến khi trận derby bắc London này diễn ra, những so sánh về Tottenham và Arsenal, Pochettino và Wenger đã diễn ra liên tục một thời gian dài. Bởi vì họ như những con tàu ngược chiều nhau trên đường ray đẳng cấp. Tottenham thăng tiến không ngừng, còn Arsenal thì lạc lối, mệt mỏi và mất mục tiêu.

Hai cầu thủ tốt nhất của Arsenal, Alexis Sanchez và Mesut Oezil không còn muốn đá cho họ nữa. Cả hai đều đã cố tìm cách ra đi trong mùa hè, nhưng bất thành. Trong khi đó Dele Alli và Harry Kane vẫn ở lại Tottenham một cách tự nguyện, dù họ không thiếu những CLB hâm mộ. Tottenham quả đã bán Kyle Walker cho Man City, nhưng chẳng phải Kieran Trippier cũng là một cầu thủ xuất sắc không kém đó sao?





Wenger từng là một Pochettino trong quá khứ: một nhà cách tân, một người dẫn đầu, giống như Sir Alex Ferguson. Ông luôn tìm tòi để mang đến những điều mới mẻ. Nhưng rồi ta thấy ông không còn thay đổi gì nhiều nữa. Ông cam phận để mọi thứ trôi qua. Và bây giờ Premier League bây giờ là câu chuyện của những "Wenger mới": Antonio Conte, Pep Guardiola, Juergen Klopp và Pochettino.

Thừa nhận mình rất ngưỡng mộ Wenger, nhưng Pochettino cũng thòng thêm một câu: "Tôi không bao giờ đánh đổi sự tiến bộ của Tottenham để lấy mấy chiếc Cúp FA". Wenger trả lời: "Tôi sẽ không dính vào một cuộc khẩu chiến nào".

Nếu đấy là Wenger của ngày cũ, có lẽ ông sẽ đáp trả. Wenger từng đốp chát sòng phẳng với Jose Mourinho và Alex Ferguson chứ đâu có ngán ngại ai. Nhưng bây giờ, chính Wenger cũng ngại ngần, e dè khi Arsenal của ông quả thật đã tụt lại. Có thể ông sẽ nói khi Arsenal của ông đánh bại Tottenham chăng?

Nhưng chủ nghĩa kinh nghiệm của ông rõ ràng đã lạc thời giữa thời đại này, thời đại của những niềm vui trẻ con mà Pochettino luôn tiêm vào các học trò mình.


EmoticonEmoticon